Thư xuân về người tình
Paris
Đà Lạt ngày 22 tháng 12 năm 1988
Cẩm Nhung
thương nhớ !
Từ lâu rồi, khi em còn ở
Sài Gòn, chưa theo gia đình đi Paris , đã nhiều
lần em nghe anh nói:” không cách chi anh rời bỏ Việt Nam được”. Lúc đầu, em tưởng anh
nói đùa, dần dà em biết anh nói thật, em có vẻ buồn ?
Câu nói của anh càng ngày
càng rõ nét trong tâm tư em, và em cảm thức sâu xa hơn về thân phận cuộc tình
của chúng ta. Đã nhiều lần em thắc mắc và hỏi anh, lý do tại sao anh lại quyết
định như vậy, nhưng anh không thể giải thích cho em hiểu quan điểm của anh khi
thời gian bên nhau của chúng ta chỉ còn vài ngày ngắn ngủi. Mãi đến giờ phút
cuối trước khi em lên máy bay, anh định nói hết những suy nghĩ của anh về em,
về cuộc tình của chúng ta, về ý thức đích thực thân phận con người. Nhưng hỡi
ơi, lúc bấy giờ nước mắt em cứ ràn rụa, ôm em vào lòng mà anh chẳng nói lên
được lời nào. Anh không muốn phá vỡ giờ phút thiêng liêng ấy, nó thật đẹp, thật
tuyệt vời, dù biết đó chỉ là ảo ảnh.. Có lẽ ảo ảnh ấy cũng là cái hiện hữu của
anh hôm nay và mãi mãi về sau, bởi nó đẹp mà không mất.
Nghĩ cho cùng, nói làm
sao để em hiểu hết được khi mỗi đứa trong chúng ta đều có cái”lý” riêng, tiềm
tàng và cố hữu. Cái lý của em là cái lý suy luận, còn cái lý của anh là cái lý
trực giác. Hơn thế nữa, bên cạnh em còn có Bố, Mẹ em, các anh chị em; cả gia
đình ràng buộc vào đó, hỏi em làm sao thoát ra khỏi cái”lý”của gia đình em ?.
Hôm nay, trong căn phòng
trống vắng và lạnh lẽo nầy, lúc mà ngoài kia lũ trẻ đang nô đùa với tiếng pháo
hoa tạch đùng muôn màu muôn sắc; mùa Xuân đang về trên quê hương đất nước chúng
ta. Hơn lúc nào hết, anh thấy rất thèm đọc lại những dòng thư em… “ ……….Anh yêu, anh đã nhận được thư của em
chưa ? Nay em viết tiếp thư này gởi đến anh. Em đến Pháp tính ra đã gần một
tháng rồi, trông thư anh dễ sợ, ở bên quê nhà anh vẫn bình thường chứ ?
……………..Khi em mới đến đây,
cũng có một số người muốn thân thiện với em mặc dù biết em đã có người yêu. Ở
đây họ Tây lắm, vợ chồng lấy nhau, bỏ nhau tùm lum hết. Thường thì đàn bà bỏ
đàn ông để lấy Tây cho có nhiều tiền. Nhà ở bên nầy trông giống như một cái
hộp, ở sát cạnh cũng không biết nhau, thiếu thốn tình cảm lắm. Đêm nào ngủ em
cũng mơ thấy về Việt Nam, nhớ anh và những kỷ niệm, những nơi mà anh và em đã
đi qua. Khi giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy chung quanh là bốn bức tường, thế là
em lại bị mất ngủ. Nhớ Việt Nam
quá anh ơi ! Em ước mơ một ngày nào đó được về lại quê hương, ngày ấy chắc còn
xa vời quá phải không anh ? Em thấy một ngày ở đây dài ghê vậy đó !........................”
(*)
Đọc lại thư em, không
biết nên buồn hay nên vui – buồn vui lẫn lộn. Buồn trong vui và vui trong buồn.
Vui là biết em thấy được một phần nào cái chưa thấy. Buồn là sợ em chưa thể
hiểu hết sâu xa cái đã thấy.
Như em biết đấy, anh bao
giờ cũng sống tự tại. Với anh, lúc nào cũng đủ cả. Bao nhiêu thì đủ và chừng
nào là thiếu ? Có thiếu chăng là chỉ thiếu em, nhưng không sao, anh sẽ sống
bằng kỷ niệm, kỷ niệm luôn sống trong anh. Dù sao thì em cũng đã trả lời giùm
anh phần nào những thắc mắc của em khi em còn ở Việt Nam .
Như em thấy đấy, dù sống ở
phương Đông hay phương Tây, con người tư tưởng vẫn là con người muôn thuở. Chỉ
khác nhau ở hoàn cảnh địa lý, điều kiện sinh hoạt nên làm cho nếp sống con
người khác biệt nhau. Anh thì không quen sự khác biệt đó. Theo anh, đã là con
người sống trong xã hội thì phải có một đạo sống - sống cho mình và sống cho
người. Người với anh ở đây là quê hương chòm xóm, là con đường làng quanh co,
buổi sáng hái hoa buổi chiều đuổi bướm; là những lần trốn học bị đòn roi, là củ
kiệu dưa hành câu đối đỏ, là nương dâu bãi mía rợp bóng trời quê.
Anh cũng đồng ý với em,
con người sống phải thức thời để bắt kịp đà thăng tiến của nhân loại. Nhưng
thăng tiến mà không suy nghĩ, kiềm chế thì đạo đức sẽ bị lãng quên, nhân vị sẽ
bị chà đạp; con người sẽ bị mất phương hướng giữa rừng vàng bể bạc. Thói thường
thì ai lại không muốn sống theo cái tôi của mình – cái tôi suy tưởng và cái tôi
sống thực. Anh thì nhờ nhìn qua cuộc sống của bạn bè tha phương cầu thực ở xứ
người, từ đó, anh nhìn sự vật qua bản tâm của mình, vì lẽ ấy, anh rất sợ xa quê
hương.
Cuộc sống bao giờ cũng
đầy trớ trêu, nghiệt ngã nếu ta sống mà không nhìn sự vật qua bản tâm của mình.
Danh lợi sẽ sai khiến chúng ta, làm hỏng chúng ta. Danh lợi là cái gì mà ghê
gớm vậy? Đó chẳng qua là sự ước định của con người mà thôi. Đồng tiền cũng chỉ
là phương tiện để chúng ta trao đổi sinh sống hàng ngày, nó không phải là cứu
cánh. Cứu cánh của chúng ta chính là quê hương Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến đó em !
Bây giờ thì em đã hiểu được tâm tư anh rồi chứ gì ?
Cho dù cuộc đời có xoay
vần thế nào chăng nữa thì em vẫn là em của anh ngày nào – của suối thácThiên
Thai, của sương mờ Đà Lạt với bao chiều hò hẹn ngóng trông.
Đất nước chúng ta ngày
càng đổi mới, tươi vui, rộn ràng theo từng nhịp thở của thời gian. Tiếc thay,
bây giờ anh chẳng còn em, còn chăng chỉ là những dư âm ngày cũ với giọng cười
vô tư như muốn xé không gian ngày nào của em, cùng bao nỗi niềm hoài cảm:
Đà lạt bây chừ thu lạnh đã
chớm sang
Nhìn xác lá vàng bay, tiếc
ngày xanh của lá
Mỗi sớm mai ngước nhìn khung
trời tím
Ôi, nghe sao hun hút dáng
hương xưa !
Mỗi chiều tà trầm lặng bóng
hoàng hôn
Chạnh thương quá tiếng chim
vể lẻ bạn
( Thu vàng lá đổ )
Và nếu…
Lỡ một mai em về, anh mồ yên
mả đẹp
Giọt lệ tình có đẫm ướt khăn
tang
Thì xin em nhặt một chiếc lá
vàng
Đặt lên mộ anh thay vòng hoa
tưởng niệm
Cũng xin em đừng buồn và
đừng khóc
Cho hồn anh thanh thản giấc
ngàn thu
Anh vẫn chờ em trên đỉnh dốc
sương mù
Nơi chúng mình đã bao lần hò
hẹn
( Đỉnh dốc sương
mù )
Còn gì hạnh phúc bằng
khi xuôi tay nhắm mắt được nằm trong lòng đất mẹ, phải không em? Sao em lại
khóc?
Cầu xin em hưởng một mùa
Xuân nơi đất khách quê người đầy nắng, nhưng đừng đầy gió, anh mừng.
Anh của em,
Tuyền Linh
(*) Nội
dung bài viết không hư cấu, tác giả còn lưu giữ thư bút của nhân vật nữ